Mộc Hàn Yên lặng lẽ vận chuyển thần niệm, thăm dò vào bên trong trái cây màu đỏ này, nhưng nàng không phát hiện được bất kỳ chút khác thường nào, dường như loại trái cây này không khác gì những loại trái cây trước đây nàng đã thấy.
"Ăn đi, ăn đi." Tiểu Thụy Thú như đang hiến vật quý nhìn Mộc Hàn Yên, nuốt nước bọt giục nàng.
"Nó còn có thể nói tiếng người? Heo cũng biết nói tiếng người?" Tư Không Thanh Lam cũng không quan tâm tới trái cây màu đỏ kia nữa, nhìn chằm chằm vào bé heo rồi kinh ngạc nói.
"Ngươi mới là heo, mẹ kiếp, cả nhà ngươi đều là heo!" Tiểu Thụy Thú bị chọc giận, tức giận mắng to.
Tư Không Thanh Lam đã bị nó mắng choáng váng đến mức quên cả tức giận.
"Không được nói tục." Mộc Hàn Yên trừng mắt dạy dỗ tiểu Thụy Thú: "Chê lần trước đánh mông của ngươi vẫn chưa đủ phải không?"