"Cửu Thiên, Tinh Lạc!" Kình khí đã sôi trào từ lâu trong cơ thể Mộc Hàn Yên, nàng chém ra một kiếm.
Ánh kiếm màu xanh lam lướt qua trời cao, ngay cả lực quy tắc lớn mạnh ở bốn phía kia dường như cũng bị một kiếm này chém rách.
Bông tuyết đang bay múa theo gió đột nhiên đọng lại, mặc cho ánh kiếm đầy uy thế kia chém nát.
Nhìn thấy cảnh tượng ly kỳ thế này, vẻ mặt Khang Thanh Nguyên cứng đờ, trong đầu ông ta đột nhiên trống rỗng, đến tận khi nhát kiếm kia sắp chém tới ngực, ông ta mới đột nhiên lấy lại tinh thần, vội vàng giơ trường kiếm tới trước người để ngăn cản.
"Keng..." Một tiếng vang giòn, cả người Khang Thanh Nguyên đã bị kiếm quang đánh bay ra ngoài.
"Làm sao có thể, sao thực lực của ngươi lại mạnh như vậy?" Khang Thanh Nguyên va vào núi đá phía sau phát ra một tiếng ầm, ông ta chống núi đá đứng lên rồi đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, thốt lên một cách khó tin.