"Cung phụng đại nhân!"
"Tư Không đại nhân!" Mộc Hàn Yên và Mộc Đồ một người bên trái, một người bên phải, đỡ lấy hai người bọn họ.
"Sao các người không đi?" Tư Không Thanh Lam lo lắng hỏi. Hắn còn chưa nói dứt lời đã lại phun ra một ngụm máu tươi.
Diệp Dịch An bất đắc dĩ liếc nhìn Mộc Hàn Yên, hai người liên thủ vẫn không phải là đối thủ của Khang Thanh Nguyên, ông cũng biết bản thân không giúp được gì, sau này chỉ có thể dựa vào bản thân Mộc Hàn Yên.
"Trước tiên hãy dẫn bọn họ rời đi." Mộc Hàn Yên nói với Mộc Đồ và Lăng Bảo Bảo.
"Hả?" Mộc Đồ ngạc nhiên nhìn Mộc Hàn Yên.
"Cô nương muốn làm gì?" Tư Không Thanh Lam cũng trưng ra vẻ mặt khó hiểu.
"Đừng hỏi, lập tức rời đi." Mộc Hàn Yên bình tĩnh nói.
"Mộc Đồ, đi!" Diệp Dịch An nói.
Tuy lòng Mộc Đồ đầy hoài nghi, nhưng lại không dám trái lời Diệp Dịch An, bèn vội vã cúi người xuống cõng ông ta trên lưng.