Mới đầu hắn còn tưởng rằng thôn Mộc gia nằm trên ngọn núi này, nhưng sau đó càng đi càng cảm thấy không đúng, đây đâu phải là nơi dân chúng bình thường có thể sinh sống, cho dù là một vài Tế Tư cấp thấp, ắt hẳn cũng rất khó sinh tồn được ở nơi này.
"Vốn còn muốn cho các ngươi sống lâu thêm một chút, không ngờ các ngươi lại tự tìm đường chết." Đột nhiên phía sau vang lên một tiếng cười nhạt khàn khàn.
"Là kẻ nào?" Tư Không Thanh Lam xoay phắt người lại. Chỉ thấy bóng dáng của một người đàn ông toàn thân mặc áo bào đen, trên mặt cũng che khăn màu đen chậm rãi hiện ra.
Mộc Hàn Yên lạnh lùng nhìn chăm chú vào người đứng trước mặt, tuy trên mặt ông ta che khăn đen, nhưng nhìn hình dáng và sát ý lạnh lẽo trong mắt, nàng vẫn có thể nhận ra một chút cảm giác quen thuộc, cũng một lần nữa khẳng định suy đoán lúc trước của mình.