"Không cần không cần. Cô tình nguyện trở thành Tế Tư hộ vệ của tộc Mộc thị của bọn ta, bọn ta cảm kích còn không kịp, đâu thể không biết xấu hổ mà bắt cô đền tiền. Cô cứ coi như bọn ta chiêu đãi hắn là được rồi." Mọi người đều lên tiếng từ chối.
Chỉ cần Mộc Hàn Yên tình nguyện trở thành Tế Tư hộ vệ của tộc Mộc thị thì họ sẽ được bảo vệ an toàn năm trăm năm. Còn ai để tâm đến chút chuyện nhỏ như việc Lăng Bảo Bảo lừa đảo cơ chứ.
"Vậy chuyện hôn nhân thì sao?" Từ trước đến nay Lăng Bảo Bảo đều không coi Mộc Hàn Yên như người ngoài, lần này cũng không ngoại lệ. Hắn ưỡn ngực, sáp mặt đến hỏi.
Mộc Hàn Yên trừng hắn một cái. Chuyện tiền bạc nàng còn có thể giúp hắn một tay chứ loại nợ tình này thì nàng cũng hết cách.
"Bỏ đi, mấy người tự mình quyết định là được rồi. Bản thân ta cũng không quan tâm." Mặc dù Mộc Đồ hơi tiếc nuối nhưng vẫn sảng khoái nói.
Nghe ông ta nói vậy, Lăng Bảo Bảo như trút được gánh nặng, thở phào một hơi nhẹ nhõm.