Mí mắt của Diệp Dịch An giật điên cuồng, những Thánh Đồ mà ông ta biết toàn là những người ôn hòa điềm tĩnh cách biệt với thế giới bên ngoài, sao vị Thánh Đồ này lại bạo lực hung tàn như thế chứ, người này đâu phải là Thánh Đồ, là sát thần mới đúng.
Mộc Hàn Yên càng đánh càng hăng, thỏa sức trút ra hết tất cả uất hận trong lòng, cho đến khi tâm trạng tốt lên một chút, qua một lúc lâu mới nàng chú ý mọi người xung quanh đều đang nhìn mình với ánh mắt vừa sợ hãi vừa quái dị.
Trời ạ thảm rồi, không phải nói rằng phải khiêm tốn sao, sao lại bất cẩn không nhịn được một chút thôi mà cho mọi người chứng kiến bộ mặt không thục nữ của mình rồi! Mộc Hàn Yên thầm trách trong lòng, khó khăn lắm mới thoát khỏi các danh xưng hống hách số một thành Hắc Thạch, hống hách số một kinh thành, hống hách số một Long Nham, nhưng không ngờ vừa đến đại lục Thánh Đình lại bị người khác xem như một kẻ hống hách rồi.