Nhìn thấy vẻ kiên quyết trong mắt Mộc Hàn Yên, Diệp Dịch An lắc đầu, thầm thở dài trong lòng. Ông ta đã từng là chấp sự của Thánh Đình, tất nhiên biết sự kiêu ngạo của Thánh Đồ, vị Thánh Đồ trước mặt mình cũng như thế.
Nhưng dù kiêu ngạo thế nào thì đại nhân cũng phải biết nặng nhẹ chứ, chưa từng nghe qua câu người sống dưới mái hiên phải cúi đầu sao? Đại nhân còn non quá, còn non quá!
Trong lúc Diệp Dịch An thở dài, ông ta cũng đã quyết định, đợi lát nữa khi vị Thánh Đồ này không chống đỡ được thì dù liều cái mạng già này ông ta cũng phải đảm bảo nàng an toàn.
Mộc Hàn Yên không biết Diệp Dịch An đang nghĩ gì, tâm trí của nàng đang tập trung cực độ, tay cũng nhẹ nhàng cầm Hàn Tiêu Kiếm.