Mãi cho đến lúc này Mộc Hàn Yên mới thật sự cảm nhận được sự đáng sợ của sức mạnh hư không, thứ sức mạnh khổng lồ này quấn chặt lấy nàng, đè ép, dây dưa, bóp méo nàng. Dù nàng không bị thương cũng không thể chống đỡ được bao lâu chứ đừng nói là với tình trạng trọng thương như bây giờ. Có lẽ chỉ một lát sau nàng sẽ bị ép thành một cái bánh thịt, rồi bị vặn xoắn thành bánh quẩy, hoặc có lẽ sẽ bị kéo thành mì sợi... Tại sao toàn là đồ ăn thế này, lẽ nào nàng bị hai kẻ tham ăn một già một trẻ là Khúc Linh Sơn và Diệp Yên Nhiên ảnh hưởng rồi ư?
Đến lúc này còn có thể nghĩ ra trò cười như vậy nữa, Mộc Hàn Yên thật sự phục mình quá.
Dạ Lan Phong ở bên cạnh bị thương nặng hơn cả nàng, chuyện này cũng khó trách, vừa rồi hắn phải chịu ít nhất bảy phần uy lực của nhát kiếm mà Thánh Chủ chém ra nên đương nhiên thương thế của hắn nghiêm trọng hơn.
Hai người bọn họ nhìn vào mắt nhau, bàn tay siết chặt lấy tay của đối phương.