Lần này dù có là người ngoài cũng nhìn ra được Thiệu Thành Hùng đã dốc hết sức. Hắn ta tập trung toàn bộ ánh mắt, cơ bắp căng cứng, nhìn động tác đánh thủ quyết của hắn ta cơ bản chính là đang giẫm trên băng mỏng.
"Liên tục thất bại hai lần, sắp mất hết mặt mũi rồi, lần này không thể thất bại, tuyệt đối không được thất bại nữa!" Hắn ta không ngừng âm thầm nhắc nhở bản thân.
Đáng tiếc càng căng thẳng, càng để ý, trái lại càng dễ phạm phải sai lầm.
Lần này mấy người chỉ mới đánh được phân nửa thủ quyết đã thấy cánh cửa lớn kia lóe sáng, Thiệu Thành Hùng rên lên rồi bay ra ngoài lần nữa, hắn ta còn lộn nhào hẳn mười vòng trên đất mới dừng lại.
Lại thất bại, Thiệu Thành Hùng lại thất bại rồi!
Một lần có thể nói là chủ quan, hai lần có lẽ còn có thể nói là chủ quan, ba lần thì sao hả, đây tuyệt đối không phải chuyện chủ quan.