Sau mấy canh giờ đám người kia cũng kết thúc tu luyện, có lực của trận pháp cộng thêm được dược thảo bồi bổ, thương thế trên người bọn họ đã hoàn toàn khỏi hẳn, thậm chí còn không nhìn thấy chút dấu hiệu bị thương nào, đôi mắt có hồn, vẻ mặt phấn khởi, không biết tinh thần tốt hơn lúc bọn hắn đến Bắc Uyên Vụ Nguyên bao nhiêu lần.
Mặc dù Mộc Hàn Yên không bị thương, không cảm nhận được công dụng chữa thương kỳ diệu của trận pháp và dược thảo này nhưng cũng cảm thấy khắp người nhẹ nhàng, tinh thần phấn chấn và mắt sáng hơn giống như vừa được thanh tẩy từ trong ra ngoài.
Mà cách thức bố trí lộ ra ngoài vì bố trí vội vàng kia cũng nhao nhao tan vỡ, thậm chí từng viên đá Vẫn Kim kia còn hóa thành bột phấn, lúc này Mộc Hàn Yên mới biết Quy Nguyên Thiên Địa Trận này tiêu hao đáng sợ đến mức nào.
"Đi thôi, chúng ta nên đến Màn Trời rồi." Cách đó không xa, mấy người Dạ Lan Phong cũng đứng dậy.
Đám người lũ lượt đi theo sau lưng bọn họ về phía Màn Trời.