Thiệu Thành Hùng nhếch miệng cười điên cuồng một trận, nhưng người ở bốn phía đều nhìn hắn ta với ánh mắt như nhìn kẻ ngu ngốc.
Đệ nhất công tử bột thành Hắc Thạch... Đó là chuyện từ năm nào rồi chứ?
"Thiệu sư huynh, sau lần bế quan trước huynh chưa từng ra ngoài sao?" Vi Tiếu Thiên hỏi.
"Thỉnh thoảng có đi ra đôi lần nhưng chỉ bổ sung chút đan dược lại lập tức bế quan ngay, sao vậy, sao đột nhiên ngươi lại hỏi vậy?" Lúc này Thiệu Thành Hùng mới nhận ra mọi người đang nhìn mình với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, hắn ta hỏi lại với vẻ vừa tức giận vừa nghi ngờ.
"Thiệu sư huynh, tu luyện quan trọng thật đó nhưng rảnh rỗi vẫn nên ra ngoài nhiều một chút." Vi Tiếu Thiên nhìn tên ngớ ngẩn trước mặt, ánh mắt tràn đầy vẻ thương hại.
"Vi Tiếu Thiên, rốt cuộc ngươi có ý gì?" Thiệu Thành Hùng bị ánh mắt của hắn ta chọc giận, gào lên mà hỏi.