Vòng xoáy hỗn loạn bao phủ bên ngoài Cừu Đãng Nhai như màn chắn đột nhiên chợt chậm lại, sau đó tan biến theo gió giống như chưa từng tồn tại vậy.
Cừu Đãng Nhai thét lên chói tai rồi xoay người muốn tránh mũi tên này, nhưng tốc độ của mũi tên vàng kia nhanh như vậy, sao hắn ta có thể tránh thoát được?
Trong chớp mắt khi hắn ta xoay người, tia sáng màu vàng kia đã xuyên qua thân thể hắn ta.
"Ầm!" Bóng người nhỏ như bàn tay giống Cừu Đãng Nhai kia nổ mạnh.
Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, cũng có thể tưởng tượng ra lực Thiên Địa và lực phong ấn mà hắn ta ngưng tụ khổng lồ tới cỡ nào, nhưng mấy người Mộc Hàn Yên lại không cảm giác được một chút chấn động nào.
Bởi vì tất cả lực lượng đều tiến vào trong hư không theo vết nứt không gian mà mũi tên kia phá vỡ ra. Lực lượng này đối với mấy người Mộc Hàn Yên thì cuồn cuộn mênh mông, nhưng so sánh với hư không kia thì chỉ giống như một hạt cát trên sa mạc, thậm chí một chút bọt sóng cũng không nổi lên được.