"Tôn Ngọc Triết, ngươi thật to gan, mới học được ba phần bản lĩnh của sư phụ, ở bên ngoài nghênh ngang lừa bịp đã không nói làm gì, thế mà ngay cả sư phụ ngươi cũng dám lừa!" Tên đệ tử trẻ tuổi không nghĩ được nhiều đến vậy, nhưng hắn ta cũng có chút tinh ý, nhìn ra sự không vui và khinh thường của Khúc Sơn Linh, nên lập tức cáo mượn oai hùm mà mắng.
"Hồi trước, khi đồng môn học nghệ, ngươi đã chẳng coi mấy huynh đệ đồng môn bọn ta ra gì. Đến bây giờ, ngay cả sư phụ mà ngươi cũng dám không coi ra gì nữa." Tên đệ tử kia cũng lên tiếng mắng.
Lần này xem như Mộc Hàn Yên nghe rõ rồi, thực ra viên quản sự kia cũng có chút năng lực, có lẽ còn có bản lĩnh cây cao đón gió nữa. Lúc trước học nghệ hắn ta bị đồng môn ghen tỵ xa lánh, vậy mà lần này Khúc Sơn Linh lại nhận lời mời của hắn ta tới thành Hắc Thạch, các đệ tử khác lại càng ghen tỵ đỏ mắt, luôn tìm cơ hội châm biếm mỉa mai, lấy danh nghĩa của sư phụ để giở trò cáo mượn oai hùm dạy dỗ hắn ta một trận.