"Nhìn cái gì? Con gái ta vất vả nuôi lớn, ta xem như bảo bối vậy. Nếu ai dám bắt cóc ta sẽ đánh chết người đó, chuyện này có vấn đề gì sao?" Mộc Duệ An nhìn đám người Dạ Lan Phong giống như nhìn kẻ thiểu năng.
"Đệ tử tình nguyện ở rể."
Dạ Lan Phong và Phần Thiên Tịch đồng thanh lên tiếng.
"Vậy thì có thể suy xét lại." Mộc Duệ An nghe hai người bọn họ nói vậy, rốt cuộc sắc mặt cũng dễ nhìn hơn một chút.
"Cha!" Giọng của Mộc Hàn Yên lạnh lùng nhưng ai cũng ra được sự giận dỗi ẩn chứa trong lời nói của nàng. Chắc chắn nếu bọn họ tiếp tục nói linh tinh thì nàng sẽ thật sự nổi giận.
"A ha ha, cha chỉ nói đùa thôi." Mộc Duệ An cười gượng hai tiếng, sau đó nghiêm mặt quát với người bên dưới: "Được rồi, nếu đã bái ta làm sư phụ thì thực hiện lễ bái sư đi. Kính trà cho ta!"
Sau khi ba người bọn họ trịnh trọng quỳ bái rồi kính trà, Mộc Duệ An không nhịn được mà phất tay để ba người bọn họ rời đi.