Hắn ta vui vì Mộc Hàn Yên cũng chẳng có thái độ tốt đẹp gì với hai người này, không cần lo lắng hai người này gần gũi với nàng nên tranh thủ cơ hội. Hắn ta giận vì hai tên này lại khiến Hàn Yên giận dữ như thế, thật là đáng chết!
Có điều hiện tại vẫn chưa phải lúc dạy dỗ bọn họ. Không phải bởi vì Trần Tử Du mềm lòng, mà là vì hiện tại chân của hắn ta đang run rẩy.
"Khụ, khụ..." Trần Tử Du cảm thấy trong lòng vẫn đang cuộn trào dữ dội, sau khi ho khan hai tiếng hắn ta cố gắng đè nén sự khó chịu trong lòng, sau đó đứng dậy đi về phía Mộc Hàn Yên.
"Hàn Yên sư muội." Sắc mặt của Trần Tử Du vẫn trắng bệch, cố nặn ra một nụ cười rồi đi tới bên cạnh Mộc Hàn Yên.
"Trần sư huynh." Đương nhiên Mộc Hàn Yên nhận ra người trước mặt bị thương không nhẹ, tiếp theo dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hiển nhiên là hai người Dạ Lan Phong và Phần Thiên Tịch ra tay rồi.