"Sư phụ!" Y Thu và Hạ Lan cực kỳ đau lòng, hai người bọn họ ra sức dốc thuốc chữa thương mình có vào miệng Trần Tử Du.
Cuối cùng Trần Tử Du không phun máu nữa, hiện giờ sắc mặt hắn ta trắng bệch như tờ giấy. Hắn ta sợ hãi nhìn về phía trước, rốt cuộc đây là loại cấm chế gì mà lại đáng sợ như vậy. Hắn ta không thể ngăn cản được nó và vì sao Hạ Lan cũng đi qua mà không chạm phải cấm chế, đến lượt hắn ta đi thì lại kích hoạt nó?
"Sư phụ, nơi này kỳ quái quá, hay là tạm thời chúng ta đi khỏi đây đi?" Y Thu vô cùng lo lắng, nàng ta khuyên bảo một cách thật cẩn thận.
"Đúng đấy sư phụ, hơn nữa giờ người còn bị thương, trước tiên dưỡng thương đã. Việc đối phó hai người kia hãy bàn bạc kĩ hơn." Hạ Lan cũng dè dặt khuyết nhủ. Bọn họ chỉ sợ sư phụ bất chấp tất cả rồi khăng khăng đi đến đó thì nguy mất. Thực lực của hai người bọn họ không cao, bây giờ sư phụ còn đang trọng thương, nếu thật sự đối đầu với nhóm Mộc Hàn Yên thì chỉ có bất lợi cho ba người bọn họ thôi.