Mộc Hàn Yên chậm rãi đi về chỗ của mình. Nhìn cảnh đẹp dọc hai bên hành lang, nàng luôn có cảm giác có gì đó không hài hòa. Nhưng rốt cuộc không thích hợp chỗ nào lại không nói ra được. Hiển nhiên cung điện của đỉnh chủ đỉnh Phù Hoa phải tuyệt mỹ rồi. Mộc Hàn Yên dừng chân lại, nhìn về phía ao nước bên ngoài hành lang. Một lớp lá cây không biết tên phủ đầy trên mặt ao, giữa khe hở của lá cây mọc ra một đóa hoa màu trắng khẽ đung đưa trong gió. Bên cạnh ao nước có một mái đình nằm trong làn sương mù lượn lờ, trong đình còn có một con hạc tiên đang rỉa bộ lông của mình giống như cảnh tiên. Rất đẹp, đẹp giống một giấc mộng vậy.
Cõi mộng?
Mộc Hàn Yên khẽ nhíu mày, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu nàng nhưng bị Diệp Yên Nhiên cắt ngang ngay sau đó.
"Sư tỷ, sư tỷ, tỷ đừng ăn thịt hạc tiên của sư phụ nhé. Lần trước tỷ ăn một con rồi, sư phụ tức đến mức muốn hộc máu đấy. Không thể ăn một con nữa đâu." Giọng của Diệp Yên Nhiên dần đến gần, giọng điệu có hơi lo lắng.