Mộc Hàn Yên chỉ về phía xa, lúc này Giang Ỷ Lăng mới nhìn rõ được đất đá khắp nơi đều đang ngưng tụ một cách nhanh chóng dưới luồng sức mạnh vô hình kia, tạo thành những tảng đá lớn nhỏ, bay giữa không trung.
Đếm sơ qua thôi cũng có hàng nghìn nham thạch đang bay trên đỉnh đầu, đen kịt như mây đen kéo đến, những tiếng rít lúc lượn vòng và âm thanh khó chịu khi va vào nhau chấn động đến đau cả màng nhĩ người khác, thậm chí cả trái tim vốn chưa hoàn toàn bình yên mà đã đập liên hồi theo âm thanh ấy.
"Bảo vệ cẩn thận những nơi quan trọng." Phần Thiên Tịch đứng dậy, lại chém một nhát.
Đường kiếm lướt qua, tất cả nham thạch đều bị chém thành bụi phấn, nhưng những nham thạch khác không hoàn toàn biến mất mà lại rơi xối xả xuống người bọn họ như một cơn mưa.
Mộc Hàn Yên hiểu ra nếu như hai trận uy lực dư thừa của kiếm thế ban nãy là kiểm tra công kích, thì lần này chính là kiểm tra phòng ngự.