Cùng lúc đó, cuối cùng Mộc Hàn Yên cũng tới được bên cạnh Phần Thiên Tịch, một tay nàng cầm kiếm, chật vật ngăn cản lực Thiên Địa càng lúc càng hỗn trong cơn bão, tay kia túm lấy Phần Thiên Tịch, muốn đưa hắn xông ra khỏi cơn bão táp.
Nhưng sức mạnh của cơn bão này mạnh mẽ vô cùng, trong tiếng gió rít gào, ngay cả ngọn núi hùng vĩ kia cũng không ngừng sụp đổ, từng tấc từng tấc hóa thành tro bụi, thực lực của Mộc Hàn Yên có mạnh hơn nữa cũng chỉ là mạnh hơn đối với bọn họ mà thôi, làm sao có thể chống đỡ nổi thiên uy mênh mông cuồn cuộn đến vậy.
Mặc dù đã dốc hết toàn lực nhưng Mộc Hàn Yên và Phần Thiên Tịch vẫn bị cơn bão kia cuốn lấy, không tự chủ được mà bay về phía lỗ hổng phong ấn kia.
"Hàn Yên!" Đám người Hoa Nguyệt và Tư Dung cùng lúc kêu lên thất thanh, bọn họ đang chuẩn bị ra tay thì lại bị Dạ Lan Phong ngăn cản.
"Thực lực của các ngươi vẫn chưa đủ đâu!" Dạ Lan Phong trầm giọng nói.