"Sao vậy?" Mộc Hàn Yên hỏi.
"Suýt nữa ta quên mất, lúc trước đã sử dụng vòng Thất Linh Thần Tâm này gần một canh giờ, không thể dùng tiếp được nữa." Giang Ỷ Lăng nói xong bèn thu vòng tay lại, thận trọng đi về phía trước y như người sờ voi.
"Đi thôi, không cần lo lắng, phía trước không có nguy hiểm gì cả." Mộc Hàn Yên nhìn vậy cũng thầm cảm thấy buồn cười, nàng kéo Giang Ỷ Lăng nhanh chóng tiến về phía trước.
"Chậm một chút chậm một chút, khắp mọi nơi trong Bắc Uyên Vụ Nguyên này đều khe vực sâu, không cẩn thận là sẽ gặp phải bão Tuyệt Địa, phải rồi, còn có cả dị thú ẩn núp trong bóng tối nữa, ngươi muốn tìm chết thì tự mình đi là được, đừng có kéo theo ta." Giang Ỷ Lăng sợ đến mức toát mồ hôi lạnh, vừa giãy giụa vừa kêu to.
"Phí lời, bọn ta đi một đường từ lối vào Bắc Uyên Vụ Nguyên tới đây, chẳng lẽ lại không biết trong đó nguy hiểm đến mức nào?" Mộc Hàn Yên nói.