Mộc Hàn Yên đi tới bên cạnh Việt Phàm Trần, lúc này mới phát hiện hắn đang cúi đầu nhìn xuống bàn đọc sách làm bằng đá, nhìn chằm chằm vào một bức thư không chớp mắt.
"Bắc Thần, Duệ An, khi mọi người thấy bức thư này, có lẽ ta đã không còn ở đây..."
Đọc được mấy câu đầu tiên, Mộc Hàn Yên chỉ thấy đầu óc mình như bị va mạnh, lập tức trở nên trống rỗng!
Bức thư này được viết cho tổ phụ và phụ thân, chẳng lẽ chủ nhân của động phủ này chính là tổ mẫu!
Mộc Hàn Yên bình ổn lại tâm trạng, tiếp tục đọc.
"Bắc Thần, Duệ An, khi mọi người nhìn thấy bức thư này, có lẽ ta đã không còn ở đây.
Lúc này ta vốn đã trở lại An Vân đoàn tụ cùng mọi người, nhưng khi ta chuẩn bị rời khỏi Bắc Uyên Vụ Nguyên thì lại phát hiện thân phận của Hàn Yên, có thể phức tạp hơn chúng ta tưởng tượng nhiều, những kẻ địch mà con bé cần phải đối mặt cũng mạnh hơn chúng ta tưởng tượng rất nhiều.