"Các ngươi đi đi, nếu không chịu được thì mau rời khỏi Bắc Uyên Vụ Nguyên đi." Trang Bình An nói với đám người Lữ Quân Nhiên.
Lữ Quân Nhiên nhìn thoáng qua Mộc Hàn Yên, cuối cùng vẫn không nói gì, dáng vẻ như thất hồn lạc phách mà đi ra ngoài.
Lữ Quân Nhiên vốn tưởng rằng đợi tới khi huyết mạch thức tỉnh rồi thăng cấp tới cảnh giới Đại Kiếm Sư, đến lúc đó gặp lại Mộc Hàn Yên là sẽ có thể rửa nỗi nhục lúc trước, hoặc là cho dù không thắng được nàng, hắn ta cũng có thể đấu ngang tay với nàng, có thể tìm về tôn nghiêm ban đầu, ai ngờ được mới chỉ một kiếm mà hắn ta đã bị đánh bại, thậm chí còn thảm hại hơn cả lần trước.
Hắn ta hiểu rằng mình vĩnh viễn sẽ thua trong tay Mộc Hàn Yên, cả đời này cũng không còn cơ hội báo thù rửa hận nữa.
Những người trẻ tuổi khác cũng ủ rũ cúi đầu, đi theo Lữ Quân Nhiên rời khỏi thung lũng.
"Mộc sư muội, đa tạ." Diệp Phong Vân luyện hóa lực lượng trong đan dược xong, đứng lên nói với Mộc Hàn Yên.