"Chỉ nhờ vào một mình ta làm sao trị hết thương tích cho hắn ta được! Chờ một bằng hữu của ta trở lại, ta sẽ tự tới đỉnh Thần Lão tìm các người." Mộc Hàn Yên nói.
"Vậy thì làm phiền. Chúng ta cáo từ trước." Ngạo Phương Trần biết Mộc Hàn Yên không phải loại người nói năng lung tung, nên không nói gì thêm, chỉ nói tiếng cảm ơn rồi dẫn Hàn Ngọc Đường rời đi.
Mấy người Mộc Hàn Yên cũng quay về phòng. Biết mấy ngày nữa sẽ đi Bắc Uyên Vụ Nguyên, mấy người Trang Bình An đều hào hứng trở về phòng thật sớm để tu luyện.
"Được rồi. Ta cũng đi tu luyện, không quấy rầy hai người nữa. Hai người tự về phòng đi, tranh thủ thời gian cần làm cái gì thì làm cái đó." Việt Phàm Trần nói xong, còn chớp mắt vẻ đầy ý tứ sâu xa.
"Bọn ta có thể làm cái gì?" Làm sao Mộc Hàn Yên không nghe ra ý tứ kỳ quặc trong câu nói của hắn ta, bực bội đáp trả.