"Chẳng lẽ ông ta bị một búa kia đập tới mức không còn mảnh vụn nào rồi?" Việt Phàm Trần cũng đi theo, nhìn vào hố sâu trống rỗng kia rồi nói.
Mộc Hàn Yên lắc đầu, với thực lực của Cổ Hoàng Cực thì không đến mức bị đánh chết không sót lại mảnh vụn nào.
"Lão già kia bỏ chạy rồi!" Lúc này một giọng nói vô cùng trầm thấp ở bên cạnh đột ngột truyền vào tai hai người bọn họ.
"Ai?" Việt Phàm Trần bị giọng nói hoàn toàn xa lạ này dọa sợ hết hồn.
"Là ta." Giọng nói kia tiếp tục nói.
"Ngươi là ai?" Việt Phàm Trần hỏi.
"Ngươi nhấc chân lên thì sẽ biết ta là ai, ngươi đạp trúng đầu ta rồi, áu!"
Lúc này Việt Phàm Trần mới nghĩ ra giọng nói này là của Đào Ngột, hắn mới vội vàng lùi về sau hai bước.
"Phù, quá đáng sợ, thật sự quá đáng sợ!" Lúc này Đào Ngột mới đưa tay phủi đá vụn đất bùn trên đỉnh đầu xuống, thò cái đầu nhỏ ra không ngừng thở hổn hển.