Hai chưởng của Ngạo Phương Trần nhẹ nhàng đẩy về phía trước, ba người Mộc Hàn Yên không chịu được phải lùi về sau.
Lẽ nào thật sự bị đánh bại như vậy sao? Không, tuyệt đối không thể thua được! Mộc Hàn Yên biết một khi thua rồi, cho dù mình không chết cũng giống như phế nhân, sống không bằng chết!
Nàng cắn đầu lưỡi, đột ngột hét to một tiếng, trên người bùng cháy lên ý chí chiến đấu mãnh liệt trước nay chưa từng có.
Vào giờ phút này, Mộc Hàn Yên quên đi sống chết, quên đi sự lo lắng, càng không sợ hãi, trong lòng nàng chỉ có một từ: chiến!
Tất cả tinh thần đều hội tụ vào trong nhát kiếm đó.
Trong nháy mắt kia, toàn bộ trời đất giống như cùng hòa làm một với nàng! Thậm chí ngay cả ý chí chiến đấu mất đi lý trí của Triệu Tư Ninh và cả sự liều mạng kiên định không thay đổi của Việt Phàm Trần, còn có kiếm ý của ba người bọn họ liên thủ lại giống như sinh tử luân hồi cũng hòa vào trong tâm thần của nàng.