"Cửu Thiên, Tinh Lạc!" Đối diện với một chưởng dời núi lấp biển của Ngạo Phương Trần, ngay cả cơ hội lùi về sau Mộc Hàn Yên cũng không có, nàng chỉ có thể cắn răng chém ra một kiếm.
"Sinh Tử Vô Cực, Càn Khôn Địa Ngục!" Triệu Tư Ninh cũng không lùi lại mà tiến lên, mang theo hơi thở điên loạn như con dã thú bị thương mà bổ nhào đến.
"Thánh Giả, Kiếm Đạo!" Cho dù vết thương vẫn chưa lành, bởi vì căn cơ bị thương nên thực lực cũng yếu đi không ít, nhưng Việt Phàm Trần vẫn giơ trường kiếm lên với vẻ kiên định.
Nhiệm vụ Lục Niệm Tâm giao cho hắn chính là bảo vệ Mộc Hàn Yên, cho dù có chết, hắn cũng tuyệt đối không lùi nửa bước. Huống hồ ngay cả Triệu Tư Ninh cũng biết mục tiêu của Ngạo Phương Trần là ba người bọn họ, nếu không thể đồng tâm hiệp lực liên thủ với nhau, bất kỳ ai trong bọn họ cũng chỉ có đường chết, đương nhiên hắn hiểu đạo lý này.