"Hay, hay lắm! Ngạo Phương Trần ta thực sự đã già rồi, ngay cả một vãn bối cũng dám coi thường ta." Ngạo Phương Trần phẫn nộ, đồng thời cũng buồn bã.
"Ngạo trưởng lão, hậu duệ hộ vệ của thần đến từ các quốc gia cực kỳ quan trọng đối với đại lục. Bởi vậy cho nên Thánh Chủ đại nhân mới mời họ đến Thánh Đình. Mong Ngạo trưởng lão xem trọng việc chung." Dạ Lan Phong nói.
"Ha ha ha ha, sao hả? Lại còn mang Thánh Chủ ra dọa ta cơ đấy? Các ngươi một người là một trong hai Thánh Đồ mạnh nhất vào nghìn năm trước, một người là Thánh Đồ đứng đầu trong nghìn năm sau. Không ngờ các ngươi lại hèn hạ không biết xấu hổ mà hợp sức làm ta bị thương, còn nói cái gì mà coi trọng việc chung. Ta liều mạng với các ngươi!" Tôn nghiêm bị đả kích dữ dội, Ngạo Phương Trần đâu để ý đến lời của Dạ Lan Phong. Ông ta gầm lên giận dữ, vỗ mạnh vào ngực một cái rồi phun ra một ngụm máu tươi.
Chỉ thấy sương máu kia bùng cháy như lửa, đương nhiên đó chính là thuật Huyết Tế.