"Ngươi nói gì?" Nghe ra ý châm chọc rõ ràng trong lời nói của Mộc Hàn Yên, sắc mặt của Kim Khải Thánh trầm xuống.
"Ta nói là, có ta ở đây, vết thương của Vô Trần tiền bối không cần ông phải quan tâm." Mộc Hàn Yên dứt khoát nói thẳng hơn nữa.
"Ha ha ha ha, mạnh miệng quá nhỉ, chẳng qua chỉ là một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa mà thôi, thế mà cũng dám mở miệng nói những lời ngông cuồng đến vậy, ngươi không biết cái gì gọi là ếch ngồi đáy giếng sao?" Kim Khải Thánh tức đến mức cười liên tục, lớn tiếng khiển trách.
"Bản thân ông không chữa khỏi lại cho rằng người khác đều không thể chữa khỏi, đây mới gọi là ếch ngồi đáy giếng." Mộc Hàn Yên không chút do dự, trả lời lại một cách mỉa mai.