Tuy Mộc Hàn Yên chỉ cười nhạt nhưng động tác của nàng lại mang ý tứ khó tả, trên mặt cũng có thần thái khác biệt, khiến cho người ta cảm thấy một sự hấp dẫn khó diễn tả thành lời.
"Ồ, được, được, Hàn Yên đại ca." Mộc Nam thất thần trong giây lát, bừng tỉnh lại gật đầu lia lịa.
Trong lòng hắn lại có cảm giác kỳ lạ, sao qua một đêm không gặp, Hàn Yên đại ca lại tạo cho người khác cảm giác hoàn toàn khác như vậy, rốt cuộc là khác ở điểm nào, hắn cũng không nói ra được, chỉ cảm thấy lúc này toàn thân Mộc Hàn Yên tràn trề nội lực, lại tỏa sáng bức người, giống như một viên ngọc thô không hề lẫn một chút tạp chất nào, càng nhìn càng thu hút tâm trí của người khác hướng về nó.
Lẽ nào là ảo giác, bởi vì biết thân phận thầy chiêm tinh của huynh ấy cho nên cũng có sự thay đổi vi diệu về mặt tâm lý? Mộc Nam cũng không dám xác nhận điều này.
"Đúng rồi, tìm ta có việc gì không?" Mộc Hàn Yên cười hỏi.