"Sao các ngươi lại quay lại?" Thấy đám người Trang Bình An quay đầu lại, Mộc Hàn Yên hỏi với vẻ kinh ngạc.
"Chẳng phải cô nói rồi sao, chúng ta là bạn đồng hành, nếu phải chết thật cũng phải chết cùng nhau." Trang Bình An nở nụ cười rồi nói.
"Nếu trơ mắt nhìn cô chết vì bọn ta, cho dù bọn ta sống tiếp, cả đời này cũng không thể yên lòng." Tang Thanh Hà cũng nói theo.
Bọn họ vốn đã vô cùng xấu hổ, khi hai người bọn họ nói ra những lời này thật sự không hề có chút giả dối nào.
Mộc Hàn Yên lại lặng lẽ cười khổ, thật ra sở dĩ nàng ở lại không phải hoàn toàn vì để kéo dài thời gian cho đám người Trang Bình An, mà là vì nàng biết một khi đến phía dưới vách núi, thực lực của bọn họ sẽ bị áp chế mạnh mẽ, căn bản không thoát ra được. Nếu hoảng loạn sợ hãi bỏ chạy tứ phía, đến lúc đó lại bị dị thú chia ra vây đánh từng người, bọn họ chỉ có nước chết nhanh hơn.