"Cũng không thể không làm gì mà cứ để hắn ta ức hiếp như thế chứ, hơn nữa, loại công tử bột như thế là lòng dạ hẹp hòi nhất đấy, nếu như hôm nay không dạy hắn ta một bài học, ai biết sau này sẽ gặp phiền phức gì chứ." Mộc Hàn Yên hoàn toàn xem Kiếm Vô Trần là trưởng bối, hơn nữa còn là trưởng bối của trưởng bối, lộ vẻ trẻ con hiếm thấy trước mặt ông.
"Được được được, dù ngươi nói thế nào cũng có lý lẽ của ngươi, cũng may vết thương của ta cũng đã hồi phục khá nhiều rồi, nếu không lỡ như Ngạo Phương Trần tìm đến đây, ta không biết ngươi sẽ đối phó thế nào." Kiếm Vô Trần cười ha ha, cả đời ông vẫn chưa thành thân, cho nên cũng không có hậu nhân, ở cùng với Mộc Hàn Yên cảm nhận được một chút tình cảm gia đình, hơn nữa tổ mẫu của Mộc Hàn Yên - Lạc Thủy Y với ông ta có tình nghĩa sư đồ, nên càng xem Mộc Hàn Yên như cháu chắt.
"Lão già kia rất lợi hại sao?" Mộc Hàn Yên tò mò hỏi.