"Kim trưởng lão, ngươi xuất quan rồi?" Kiếm Vô Trần đứng dậy nói.
"Ừm!" Lão già kia gật mạnh đầu, đáp lại một cách hời hợt.
Mộc Hàn Yên nhíu mày, đương nhiên Kim trưởng lão này cũng không xem trọng Kiếm Vô Trần lắm. Người ta đã đứng dậy nghênh đón, vậy mà ông ta chỉ vênh mặt đáp lại một tiếng, ngay cả sự tôn trọng tối thiểu nhất cũng không có.
"Kiếm sư thúc, nàng ta là gì của ông vậy?" Kim trưởng lão hỏi tiếp, mặc dù miệng ông ta gọi Kiếm Vô Trần là sư thúc nhưng giọng điệu lại đầy vẻ chất vấn. Người không biết còn tưởng Kiếm Vô Trần là sư điệt của ông ta ấy chứ.
Nói thế nào ông ta cũng là trưởng lão Thánh Đình, vậy mà lại bất kính với trưởng lão như thế. Ấn tượng của Mộc Hàn Yên về người này cực kỳ tệ.
"Đây là Mộc Hàn Yên, hậu nhân của người quen cũ của ta." Kiếm Vô Trần lại không tức giận mà nói với vẻ bình tĩnh.
"Mộc Hàn Yên, Mộc Hàn Yên của Mộc thị nước An Vân?" Kim trưởng lão nhíu mày nói với giọng điệu không có thiện cảm.