"Đan dược tốt thật, nhưng làm như thế có quá đáng quá không, khiến hắn gậy ông đập lưng ông là được rồi, cuối cùng còn vơ vét toàn bộ đan dược của hắn ta, khiến hắn ta chui lỗ chó, chuyện này cũng hơi lớn đó." Ngay lúc này, một ông lão chậm rãi bước xuống từ đỉnh Thánh Kiếm, vừa đi vừa cười khổ nói.
Ông lão này có mái tóc trắng như tuyết, khuôn mặt lại hồng hào như đứa trẻ, đúng là lớn tuổi nhưng vẫn tráng kiện, khiến người khác không đoán được ông ta đã bao nhiêu tuổi. Ông ta mặc áo bằng vải thô, cực kỳ đơn giản nhưng cơ thể ông ta lại thoát ra vẻ phóng khoáng như nhìn thấu thế gian.
"Vãn bối bái kiến tiền bối." Nhìn thấy lão già này có khí thế bất phàm, lại bước ra từ đỉnh Thánh Kiếm, đám người Trang Bình An đoán ông ta có lai lịch không đơn giản bèn nhanh chóng cúi người hành lễ.
"Không cần đa lễ, lão hủ là Kiếm Vô Trần, phụng mệnh Thánh Chủ đến để đón tiếp chư vị." Ông lão phất tay tay, nhẹ nhàng nói.