Cũng may tên thị vệ hoàng gia kia được căn dặn từ trước, vô cùng cung kính với Mộc Hàn Yên, cũng không dám đốc thúc mà chỉ im lặng đứng một bên chờ đợi.
"Được rồi Hàn Yên, nói tiếp nữa sẽ muộn đấy, xuất phát đi!" Lục Niệm Tâm cười hiền hậu rồi nói, nước mắt lấp lánh khắp vành mắt.
"Bà ngoại, tổ phụ đại nhân, cha, mẹ, các vị trưởng lão, mọi người hãy bảo trọng!" Mộc Hàn Yên cắn răng, nén hết mọi lời muốn nói vào trong lòng, cuối người hành lễ vãn bối với bọn họ.
"Con hãy chăm sóc cho bản thân thật tốt, không cần lo lắng cho mọi người." Việt Phàm Linh dụi mắt, cố gắng nở nụ cười, nói với Mộc Hàn Yên.
"Vâng." Cổ họng Mộc Hàn Yên nghẹn đắng, thốt lên một tiếng "vâng" nặng nề.
"Đúng rồi, con cầm cái này đi!" Mộc Bắc Thần lấy một cuộn tranh đưa cho Mộc Hàn Yên.
"Đây là cái gì ạ?" Mộc Hàn Yên hỏi.