Tiếng sét rền vang, sấm chớp lập chòe, từng tia kiếm ầm ầm chém xuống.
Cuối cùng Dạ Lan Phong cũng chém nhát cuối cùng, cả cột sét đều vỡ vụn dưới nhát chém của hắn, nhưng hắn vẫn đứng nguyên vị trí cũ, không thể bước gần được thêm một bước nào nữa.
Dạ Lan Phong nhíu mày, thu hồi Thiên Phá Kiếm, quả nhiên cho dù thực lực cỡ hắn cộng thêm uy lực thần kỳ của Thiên Phá Kiếm cũng không thể nào đánh vỡ phòng ngự của tấm gương cổ này.
"Sao có thể thế này chứ, không phải Hàn Yên nói tổ tiên hai nhà Hàn - Đường từng đến đây sao, sao bọn họ có thể sống sót rời đi?" Khương Ngọc Triết trợn tròn hai mắt, nói một cách đầy nghi ngờ.
"Nếu như ta đoán không sai thì lúc đó bọn họ không phá được phong ấn của tấm gương cổ, có lẽ là do thực lực có hạn, cũng không tham lam mù quáng, lúc nãy đám người Triệu Linh Tiên đã thử lập khế ước với tấm gương cổ, nên tất nhiên phải mở phong ấn trước, vì vậy đã kích động đến kết giới phòng ngự." Mộc Hàn Yên nói.