"Không!" Diệp Yên Nhiên đau khổ lên tiếng, đột nhiên nàng ta đứng dậy, cao giọng ngâm xướng, thi triển chi thuật Thiên Lâm Thần Dũ.
Nàng ta tập trung toàn bộ tinh thần vào tiếng ngâm xướng, bởi vì dùng lực Thần Niệm quá mức nên tròng mắt chứa đầy tia máu, thậm chí những giọt nước mắt rơi xuống cũng mang một màu đỏ thẫm.
Tuy thuật Thiên Lâm Thần Dũ rất có hiệu quả trong việc trị vết thương, nhưng vết thương của mẫu thân nàng ta không hề nhẹ, mà bà ấy đã mất hết toàn bộ sức sống như ngọn đèn cạn dầu, dù Diệp Yên Nhiên đã dốc hết toàn bộ sức lực nhưng cơ thể mẫu thân nàng ta vẫn càng lúc càng lạnh như băng.
Bên cạnh, đám người Hoa Nguyệt đều nhìn Diệp Yên Nhiên với vẻ đồng cảm, muốn an ủi nhưng không biết mở miệng thế nào.
"Đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta, nếu không phải năm đó ta hồ đồ thì sao có thể đi đến bước đường này chứ!" Nước mắt Hạ U Trần tuôn đầy mặt, ông ta lẩm bẩm tự trách.