"Đi thôi, nên trở về rồi." Mộc Hàn Yên nói.
"Hàn Yên đại ca, còn không ít dược thảo đấy, huynh không vác chút à, tuy thịt muỗi nhỏ nhưng cũng là thịt mà?" Mộc Nam thấy hai tay Mộc Hàn Yên trống không, thò đầu ra từ một bao lớn giống như mai rùa đen, trêu đùa.
"Mộc Nam, uổng cho ngươi là con cháu thế gia, sao có thể làm người tham lam như vậy? Ngay cả những loại hoa cỏ không đáng tiền này mà ngươi cũng để ý, bản thân ta cũng cảm thấy mất mặt thay cho ngươi! Biết tại sao tu vi của ngươi mãi vẫn không có tiến bộ không? Đây chính là nguyên nhân đó, ngươi không phóng khoáng chút nào, lòng tham vô đáy!" Mộc Hàn Yên nói vô cùng hợp lý.
"Ơ…" Mộc Nam lảo đảo, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Vừa nãy là ai đã nói dù thịt muỗi nhỏ cũng là thịt, là ai tham lam đến mức hai mắt sắp phát ra ánh sáng xanh vậy? Thấy biểu cảm xót thương cùng lời lẽ hợp lý của Mộc Hàn Yên, Mộc Nam hoài nghi có phải mình bị ảo giác hay không.