"Ngươi... Rốt cuộc là ai?" Mộc Hàn Yên nhìn thẳng vào mắt nam nhân tóc tím rồi hỏi.
"Nếu có sinh tử luân hồi, hãy đời đời nhớ lấy tên của ta - Hư Minh!" Nam nhân tóc tím chậm rãi rút trường kiếm hình rắn ra khỏi ngực nàng, máu tươi lập tức phun ra.
Mặc dù Mộc Hàn Yên có Hộ Tâm Thần Kiếm bảo vệ nhưng tâm mạch của nàng vẫn bị tổn thương một chút, sức sống đang dần mất đi, cả người nàng dần trở nên hư ảo, ý thức cũng chậm rãi mơ hồ đi.
"Đại nhân!" Bên cạnh vang lên tiếng hô đầy lo lắng của Ngũ hoàng tử và đám con cháu thế gia.
"Hàn Yên." Tiếng thét như tan nát cõi lòng của Dạ Lan Phong vang lên từ xa.
Mộc Hàn Yên có cảm giác mình đang bay, có lẽ là vì bị một chưởng của Hư Minh đánh trúng, nhưng vì kinh mạch toàn thân của nàng đã vỡ hết nên không cảm giác được bất kỳ đau đớn gì. Nàng chỉ cảm thấy thân thể dần trở nên nhẹ nhàng giống như muốn bay ra khỏi thế giới này, bay ra khỏi luân hồi trong kiếp này.