"Phệ Nguyệt U Ngục, Hàn Yên, đi mau!" Dạ Lan Phong ở xa nhìn thấy tình cảnh này, trong lòng nóng như lửa bèn vội vàng kêu lớn.
Dạ Lan Phong còn chưa nói dứt lời đã đột ngột xoay người bay về phía Mộc Hàn Yên, lúc này người mặc y phục đen đang đánh ra một chưởng, nhưng hắn lại không đỡ cũng không tránh, hoàn toàn mặc kệ chuyện sống chết của bản thân.
Chưởng thế của kẻ áo đen hơi khựng lại, dường như hắn ta muốn thu tay nhưng thực lực của Dạ Lan Phong lại mạnh như vậy, trong khi giao thủ cho dù là hắn ta cũng không dám khinh thường, một chưởng này dồn lực đã lâu, sao có thể dễ dàng thu tay lại như vậy.
"Ầm", một chưởng như dời núi lấp biển nặng nề đánh vào lưng Dạ Lan Phong.
Dạ Lan Phong lập tức phun ra một ngụm máu tươi, nhưng hắn vẫn không dừng bước, mượn lực lượng từ một chưởng kia để tăng tốc độ lên bay thẳng tới chỗ Mộc Hàn Yên.