Thực sự là bọn họ bị lừa gạt mới cảm thấy Mộc Đại công tử là thế ngoại cao nhân! Con buôn này cũng thật là không có biên giới mà!
"Đợi đã, ngươi vừa mới nói những hoa cỏ còn lại này bán không được bao nhiêu tiền?" Đột nhiên Mộc Hàn Yên quay đầu hỏi Xa Hạng.
Xa Hạng sửng sốt, sau đó lờ mờ gật đầu, ngờ vực trả lời: "Đúng vậy, những thứ này bán không được bao nhiêu tiền."
"Bán không được nhiều tiền, ý là vẫn có thể kiếm được chút tiền đúng không?" Mộc Hàn Yên bắt được ý nghĩa khác trong câu nói này.
Cuối cùng, Xa Hạng cũng hiểu được ý trong lời nói của Mộc Hàn Yên, khóe miệng hắn giật giật, miễn cưỡng nói: "Đúng, vẫn có thể bán được chút ít tiền…"
"Vậy không phải xong rồi sao. Mau thu hết lại đi, động tác nhanh chút. Muỗi dù nhỏ cũng là thịt!" Mộc Hàn Yên trừng mắt lạnh lùng nhìn mấy người đó mà nói, sau đó tự đặt mông ngồi trên một tảng đá lớn bằng phẳng, đung đưa chân nhàn nhã ra lệnh.