"Mộc thiếu chủ, Mạnh Chí Hàng, hai người thật sự tha thứ cho ta sao?" Khuất Phong Đình gần như không dám tin vào tai mình, hắn ta nhìn Mộc Hàn Yên với vẻ nghi ngờ.
"Không những bọn ta, ta nghĩ những người chết vì ngươi nếu như dưới suối vàng mà biết được, nhìn thấy mọi thứ ngươi làm ở Bắc Ninh Quan, bọn họ đều sẽ tha thứ cho ngươi. Có điều ta vẫn hy vọng ngươi đừng quên chuyện ngày trước, giống như hôm nay, ưỡn ngực thẳng lưng, đường đường chính chính mà làm người." Mộc Hàn Yên nói với vẻ ung dung.
"Ừ, ta hiểu rồi." Khuất Phong Đình gật mạnh đầu, cuối cùng nước mắt cũng trào ra.
Đương nhiên hắn ta hiểu ý của Mộc Hàn Yên, nàng hy vọng hắn ta giống như lúc trước, dốc toàn lực bảo vệ Bắc Ninh Quan, bảo vệ An Vân, bảo vệ hàng vạn người dân phía sau.