"Ha ha ha ha, thì ra Đạm Đài công tử chạy tới thành Lạc An này để chuẩn bị cho dị thú nhét kẽ răng, vậy ngươi cần phải tắm rửa sạch sẽ, để chúng nó ăn ngon hơn nhé." Tư Dung cười to một tiếng.
"Xưa kia có thánh giả đại hiền mang lòng từ bi cắt thịt nuôi chim ưng, bây giờ lại có Đạm Đài công tử xả thân vì nghĩa cho dã thú ăn, sợ là chỉ một mình thì đám dã thú ăn không no nên còn mang nhiều người đi như vậy, bội phục, quá bội phục." Hoa Nguyệt vẫn luôn dùng vẻ mặt ngầu và lạnh lùng như trước, có điều trong mắt lại hiện lên ý vô cùng khâm phục.
Mấy người Mộc Hàn Yên dùng vẻ mặt khiếp sợ nhìn Hoa Nguyệt, người này thế mà cũng học được cách châm chọc khiêu khích người khác rồi, hơn nữa còn hàm súc uyển chuyển như thế, thật là hiếm thấy đấy.
"Không phải ngươi đã nói cứ im lìm là không tốt sao?" Hoa Nguyệt thấy ánh mắt mọi người nhìn mình cứ có vẻ kỳ lạ nên mở miệng giải thích một câu.