Mộc Hàn Yên lạnh lùng nhìn Đạm Đài Hiên, không nói một câu nào. Nàng cũng không ngờ hắn ta lại làm lớn chuyện như vậy, nàng cũng không vì vậy mà nhượng bộ. Nàng có sự kiêu ngạo, cũng tự có tôn nghiêm của mình, nếu bị người khác chèn ép mà dễ dàng khuất phục như vậy thì nàng đã không phải Mộc Hàn Yên.
"Tại hạ là thiếu chủ Hà gia - Hà Khánh Tông, đối với Đạm Đài đại nhân ta cũng..." Lúc này thiếu chủ Hà gia cũng đứng dậy, tươi cười mà nói, đương nhiên là chuẩn bị đứng về phía Đạm Đài Hiên rồi.
"Ngươi còn suy nghĩ gì nữa, chẳng lẽ ngươi muốn hại bọn ta chết sạch sao?" Thấy thế, Mộc Thừa Khải càng sốt ruột hơn.
"Đại ca ta cũng rất khâm phục Đạm Đài đại nhân, nhưng con cháu Hà thị bọn ta tình nguyện đi theo Mộc thiếu chủ - Mộc Hàn Yên, đồng tâm hiệp lực giữ gìn thành Lạc An." Hà Khánh Tông còn chưa dứt lời đã thấy một tên mập núc ních đứng ra, giúp Hà Khánh Tông nói hết câu.