"Được rồi, bà ngoại đi về trước đây." Lục Niệm Tâm nói với vẻ mặt đầy mong đợi, nói xong lập tức lên xe ngựa.
"Con cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai bà ngoại chờ xem niềm vui bất ngờ của con đấy." Lục Niệm Tâm kéo rèm xe ra, dặn dò Mộc Hàn Yên một câu.
Rồi chỉ chớp mắt, vẻ mặt bà lại khôi phục lại dáng vẻ bệnh trạng hữu khí vô lực* lúc trước.
(*) Hữu khí vô lực: còn sống mà không có sức lực gì.
"Bà ngoại, người làm sao thế?" Mộc Hàn Yên giật mình hỏi lớn, nàng cho rằng Thánh Khí Thần Tâm Chú vẫn chưa được phá giải hoàn toàn nên thân thể của bà ngoại lại xảy ra vấn đề.
"Đừng căng thẳng, ta chỉ giả vờ giả vịt mà thôi. Nói không chừng chuyện ta tới chỗ con tối nay sẽ rơi vào tai Ngũ Thiên Hùng, nếu không giả vờ một chút, lỡ để ông ta biết được rồi lại không phải dám động thủ nữa thì làm sao bây giờ?" Lục Niệm Tâm nháy mắt nói.
"... " Mộc Hàn Yên không biết nên nói gì nữa.