Đang nói chuyện, ông ta chợt chỉ vào thanh kiếm của Hoa Nguyệt. Trên ngón tay ấy của ông ta có ánh sáng ẩn hiện như thể vàng nguyên chất được luyện trăm năm, chỉ nói riêng về độ cứng rắn thôi chắc hẳn không kém thần binh lợi khí thông thường bao nhiêu.
"Đinh..." Khi ngón tay chạm vào thanh kiếm, bỗng có tiếng kim loại vang lên, dư âm vẫn mãi không dứt.
Hoa Nguyệt cảm thấy giống như bị một cây chùy lớn đánh trúng, liên tiếp "lộp bộp lộp bộp" lùi về phía sau, vẻ mặt hắn bỗng vàng vọt hẳn đi, đương nhiên là do lục phủ ngũ tạng bị tác động quá mạnh. Nếu không phải hắn có sức phòng ngự mạnh mẽ, e là chỉ một ngón tay của Phong Khinh Vũ cũng có thể khiến hắn bị thương nặng.
"Thực lực đã đạt đến cảnh giới Kiếm Sư rồi, nhưng rốt cuộc cũng chỉ đến thế mà thôi." Phong Khinh Vũ nói.