"Được rồi, ngày mai là trận quyết chiến cuối cùng, con nghỉ sớm đi, ta cũng mệt rồi." Việt Phàm Trần xua tay nói.
"Vậy ta đi trước, cữu cữu nghỉ ngơi đi!" Mộc Hàn Yên nói rồi rời khỏi phòng, khép cửa lại.
Mộc Hàn Yên vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Lục Niệm Tâm, nàng đang muốn hành lễ lại thấy bà ấy ra dấu im lặng.
Mộc Hàn Yên đi theo sau Lục Niệm Tâm, nàng bước nhanh lên trước.
"Bà ngoại, vết thương của tiểu cữu thật sự không sao ư?" Mãi đến khi đi xa Mộc Hàn Yên mới không nhịn được mà hỏi Lục Niệm Tâm.
"Căn cơ bị đả thương, cả đời này cao nhất cũng chỉ có thể đạt đến cảnh giới Đại Kiếm Sư." Lục Niệm Tâm thở dài nói với nàng.
"Cái gì?" Mộc Hàn Yên run rẩy, tuy nàng biết Việt Phàm Trần bị thương rất nặng nhưng nàng lại không nghĩ thương thế nghiêm trọng đến mức ấy.
Với tư chất của Việt Phàm Trần, vốn dĩ thăng cấp lên Kiếm Thánh cũng không có vấn đề gì cả, sợ là kết quả như vậy còn khó chịu hơn cả việc giết hắn.