Nó chạy nhanh thật đấy nhưng tiếc là Hỗn Độn lại đuổi theo nhanh hơn, bàn tay to như tảng đá lớn kia vẫn nắm được đuôi nó.
"Grào..." Một tiếng hét thảm vang lên, Đào Ngột đập mạnh xuống kế bên Mộc Hàn Yên như con diều bị đứt dây.
Mặc dù chỉ là một phân thân nhưng nó vẫn bị thương nặng như thường, thú hồn hư ảo kia cũng mờ ảo hơn nhiều.
"Chủ nhân, nó đánh ta!" Đào Ngột nhìn Mộc Hàn Yên với vẻ tội nghiệp, chỉ chưa viết lên trán mấy chữ như "muốn được an ủi, muốn được vuốt ve" mà thôi!
Mộc Hàn Yên dở khóc dở cười. Một con chỉ ăn chay không ăn thịt, yêu thích hòa bình không thích đánh nhau và sát sinh như Cùng Kỳ cũng thôi đi. Con Đào Ngột này lại "muốn được an ủi, muốn được vuốt ve". Đây thật sự là tứ đại hung thú trong truyền thuyết hay sao, có phải sai chỗ nào rồi không?