"Oai phong thật đấy! Thân là người đứng đầu một toà thành, nào ngờ lại đi gây khó dễ với sứ thần nước láng giềng, nếu như làm hỏng chuyện lớn của triều đình, ngươi gánh nổi sao?" Việt Tu Minh đứng ra thốt lên mấy lời chính nghĩa.
Thật ra hắn muốn ra mặt từ sớm rồi, nhưng mà thế cục biến hoá khôn lường, mãi vẫn không tìm được thời cơ thích hợp mà thôi.
"Ngươi lại là kẻ nào?" Ngũ Tử Nhạc nghe hắn khá mạnh miệng, không đến nỗi khinh thường người khác nên hỏi bằng giọng lạnh nhạt.
"Ta là Việt Tu Minh, thế tử An Tây Vương." Việt Tu Minh nói với vẻ mặt đắc ý. Bị Mộc Hàn Yên ức hiếp lâu như vậy, rốt cuộc hắn cũng tìm được cơ hội để nở mặt nở mày rồi.
"Ngươi nói ngươi là thế tử An Tây Vương, ha ha ha ha, có nghe thấy hay không? Tên ăn mày nhãi nhép này dám nói hắn ta là thế tử An Tây Vương cơ đấy!" Ngũ Tử Nhạc cất tiếng cười to.