Mấy ngày nay chạy bạt mạng, cũng xem như hắn đã được chứng kiến sự cố chấp của Cuồng Bạo Thạch Ma Thú một lần nữa, hắn biết nếu không nhờ Mộc Hàn Yên kịp thời đưa mình thoát khỏi trấn Hàn Sơn, cho dù toàn bộ mấy trăm cấm quân kia nạp mạng cũng tuyệt đối không thể bảo vệ nổi hắn. Trong lòng hắn tràn ngập sự cảm kích với Mộc Hàn Yên, đương nhiên cũng không thể thiếu được sự kính nể, hắn chỉ sợ hễ tâm trạng Mộc Hàn Yên không vui là sẽ vứt hắn ở đây chờ chết.
"Ăn no chưa, no rồi thì tiếp tục lên đường." Trông thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời hệt như kiếm sủng dạng người kia của Việt Tu Minh, trong lòng Mộc Hàn Yên lại cảm thấy bi ai thay cho hoàng thất Thượng Việt. Có một tên con cháu mặt dày quý hóa như thế này, ắt hẳn đương kim hoàng thượng cũng cảm thấy đau đầu muốn chết ấy nhỉ.
"No rồi, no rồi, đây là giấy nợ." Việt Tu Minh vội vàng đứng dậy, đưa một tờ giấy nợ cho Mộc Hàn Yên.