"Đúng rồi, ta biết có một con đường núi có thể đi về phía kinh thành, có thể tiết kiệm được không ít thời gian, đúng chứ?" Việt Tu Minh hỏi.
"Đúng là có một con đường núi, nhưng con đường đó xuyên qua dãy núi Long Nham, sợ không được yên bình cho lắm. Người là hoàng thân quốc thích, hôm nay lại phụng mệnh hộ tống sứ thần An Vân, không nên mạo hiểm thì hơn, tránh phụ sự ủy thác của bệ hạ." Lý Định Phong vừa nghe những gì hắn nói là biết ngay hắn có ý định gì, bắt đầu từ lúc xuất phát từ kinh thành tên này đã luôn nhớ đến buổi tiệc rượu với Nguyệt Nhi cô nương ở Túy Tiên lâu, bây giờ hắn không chờ đợi được nữa muốn nhanh chóng kiếm đường tắt trở về kinh thành, Lý Định Phong chỉ có thể khuyên nhủ tận tình như vậy.
"Lẽ nào ngươi coi thường thực lực của ta?" Mặt Việt Tu Minh lại dài ra như cái bơm.